EM LÀ CON GÁI NGHĨA TRUNG THÔI
Nắng Sài Gòn rực rỡ lắm phải không?
Nên con gái Sài gòn thắm hương nồng nhiệt lắm
Trời Hà Nội về thu càng sâu thẳm
Cho những dáng kiều thong thả đáng yêu hơn
Em chỉ là con gái Nghĩa Trung thôi
Chẳng rực rỡ như màu hoa phượng đỏ
Chẳng tình tứ như lời người Quan Họ
Chẳng dịu dàng trầm mặc nét cố đô
Nghĩa Trung mùa thu xanh xanh mặt nước hồ
Chiều Đập Mít em nghiêng vành nón trắng
Nghĩa Trung mùa xuân lúa xanh màu trong nắng
Trăng xuân về ngọt tựa tuổi mười lăm
Em chẳng dám so với óng ả tơ tằm
Của con gái Hà Đông tài hoa dệt lụa
Cũng chẳng dám nói cười như Quảng Bình nắng gió
Bởi thiếu cái mặn mà,mạnh mẽ của biển khơi
Em chỉ là con gái Nghĩa Trung thôi
Đẫm ướt mồ hôi, khuya vang nhịp vồ bánh nổ
Để sáng mai đây em kịp về Nghĩa Lộ
Chắt từng đồng nuôi Mẹ giữa “vòng quay”
Được chút dịu dàng trong buổi trưa nay
Cũng chẳng dám mong dịu tiết trời tháng 6
Cũng chẳng dám để lòng đau đáu
Bởi phương trời thầm lặng của lúa nông
Anh có về thăm Nghĩa Trung không?
Mộc mạc lắm những màu cây sắc cỏ
Và tất cả những gì em có
Chẳng thể níu chân người vừa mới đi qua…!
QUỲNH TRANG
Trả lời